Nguy cơ té ngã và một số yếu tố liên quan trên bệnh nhân suy tim nhập viện
Abstract
Té ngã là biến cố bất lợi lớn tại bệnh viện và bệnh nhân suy tim ≥ 65 tuổi có nguy cơ té ngã cao hơn 14% so với những người không mắc suy tim[1]. Công cụ đánh giá nguy té ngã Johns Hopkins (JHFRAT) được sử dụng rộng rãi chăm sóc người bệnh bao gồm cả người suy tim. JHFRAT là một công cụ hữu ích giúp cho người điều dưỡng có thể lượng giá nguy cơ và thực hiện các biện pháp chăm sóc toàn diện bệnh nhân suy tim nhưng cần phối hợp với bác sĩ trong việc thu thập thêm thông tin về triệu chứng lâm sàng, điều chỉnh phác đồ điều trị, tư vấn sử dụng các thiết bị hỗ trợ, hướng dẫn bệnh nhân và gia đình. Mục tiêu: Xác định sự phân bố các mức nguy cơ té ngã và các mối liên quan đến nguy cơ té ngã trên bệnh nhân suy tim nhập viện. Đối tượng và phương pháp nghiên cứu: Nghiên cứu cắt ngang mô tả 91 trường hợp suy tim nhập khoa Nội Tim mạch bệnh viện Chợ Rẫy. Các bệnh nhân được thu thập thông tin và đánh giá nguy cơ té ngã bằng công cụ Johns Hopkins. Kết quả: Độ tuổi trung bình là 60,8 ± 14,5, nam giới chiếm 42,9%. Bệnh nhân suy tim có nguy cơ té ngã cao chiếm 28,6%, nguy cơ trung bình và thấp lần lượt là 47,2% và 24,2%. Các mối liên quan đến nguy cơ té ngã trên bệnh nhân suy tim bao gồm hội chứng mạch vành mạn, hạ kali máu, sử dụng lợi tiểu furosemide, ức chế men chuyển hoặc ức chế thụ thể và nitrate. Kết luận: nhân viên y tế, đặc biệt là điều dưỡng, xem xét sử dụng công cụ Johns Hopkins để đánh giá nguy cơ té ngã ở bệnh nhân suy tim điều trị nội trú